[You must be registered and logged in to see this image.] Chị ngồi thẫn thờ, lặng câm như hóa đá. Bóng đêm đổ xuống đen kịt, đặc quánh tưởng như có thể xắt ra được từng mảnh. Chị chìm trong cái tăm tối, mịt mù ấy. Chị hận mình, hận người đàn ông đã khiến chị si mê điên cuồng như thiêu thân.
Mười hai năm về trước, chị là cô gái hiền lành từ miền Trung lặn lội vào TPHCM tìm việc, mong nuôi được thân và chắt góp gửi về quê nuôi mẹ, giúp em ăn học. Lơ ngơ giữa phố chợ, không có nghề gì ngoài cái duyên ngầm, chị gặp anh, anh thợ hồ cục mịch tốt bụng.
Nghe bạn thợ giới thiệu chị là người cùng quê muốn xin làm phụ hồ, anh cười khi nhìn cái dáng nhỏ bé đến tội nghiệp của chị. Anh bảo: Má tôi đang cần người phụ bán hủ tíu, hay cô thử xem thế nào. Anh dẫn chị về nhà, nói nhỏ với má. Tủm tỉm nhìn thằng con gần 30 tuổi mà lộc ngộc như trẻ mới lớn, má kéo chị vào nhà. Từ đó, chị có chỗ qua đêm, có cơm ăn và có chút đỉnh dành dụm giúp mẹ ngoài quê.
Cảm thương cái nết hiền lành, ít nói nhưng trung thực và tận tâm của anh, chị nhận lời hỏi vợ cho con của má và anh chị nên vợ nên chồng. Bà má già mừng vì có con dâu hiền thảo. Hai vợ chồng chịu khó làm ăn, dành dụm, sửa lại căn nhà. Rồi chị có con, giao con cho má chồng chăm, tự mình quản lý hàng quán ngày càng đông khách không chỉ vì hủ tíu vừa ngon vừa rẻ, mà còn vì bà chủ có nụ cười rất duyên và cái nhìn lúng liếng khiến nhiều kẻ si tình.
Chồng chị giờ cũng đã lên làm chủ thầu, thường nhận những công trình xây dựng xa nhà. Dù mỗi lần ở bên vợ con, anh chăm chút chị từng ly từng tý, nhưng tính anh ít nói, mộc mạc nên dù biết chồng rất yêu mình, chị vẫn thấy thiếu một điều gì đó.
Trong số khách quen của quán, có người đàn ông tướng tá cao ráo, ăn mặc bảnh bao hay nhìn chị với ánh nhìn rất lạ. Lúc đầu chị cảm thấy lúng túng, sau dần chị lén nhìn lại anh ta và mỉm cười khi ánh mắt họ chạm nhau. Gần như ngày nào anh ta cũng ghé quán, có khi chẳng ăn gì, chỉ gọi chị pha cho ly cà phê thật đậm, ngồi nhâm nhi đọc báo và ngắm bà chủ quán.
Chị biết anh ta là kỹ sư tin học, cái nghề đang thịnh của thời công nghệ thông tin. Anh ta bảo chị có vẻ đẹp của đóa hoa đồng nội sau cơn mưa đêm, ướt át, tinh khiết và hấp dẫn đến lạ kỳ. Chị ngẩn ngơ, mất ngủ mấy đêm liền vì câu ngợi khen ấy. Chưa có ai, kể cả chồng chị, khen chị đẹp với những lời ngọt ngào đến vậy. Và, chị say với những món quà nho nhỏ, những lời thủ thỉ có sức hấp dẫn như men rượu của chàng kỹ sư.
Giao con cho mẹ, những lúc chồng theo công trình, đêm đêm chị lẻn khỏi nhà, say sưa với men tình. Anh ta mang đến cho chị cảm giác mình là bà hoàng khi chiều chuộng chị hết mực. Nhiều lần đi nhà hàng với nhau, thấy anh loay hoay mãi không lấy được ví tiền trong túi, chị cười cái sự vụng về của người tình và giành phần trả tiền. Nghe anh kể bị bà vợ khó tính quản hết tiền lương, chị tỏ ra hào phóng và hết mình với anh. Chị khao khát và thầm ước ao anh ta là chồng mình. Chị mê muội cái vẻ phong lưu, trí thông minh, tính hài hước của anh ta và thầm so sánh với người chồng củ mỉ cù mì của mình.
Cơn mưa cuối mùa năm ấy không níu được chân chị với mái nhà có người chồng chân chất và hai đứa con thơ. Bà má già đau đớn nhìn con dâu bỏ con, bỏ cháu theo trai đã lên cơn huyết áp. Người chồng vặn vẹo đôi bàn tay thô kệch đến đỏ tía lên, anh không biết phải làm gì, nói gì để níu chân vợ, chỉ biết hộc lên uất ức, nói với theo: “Anh và con luôn đợi em về, đừng quên điều đó!”.
Hai tháng đầu, chị sống như trong mơ với tình nhân. Họ thuê một căn nhà nhỏ trong khu lao động, chàng kỹ sư bảo phải để dành tiền vì anh ta chuẩn bị đầu tư vào một dự án lớn. Có tiền, hai người sẽ mua nhà và cưới nhau sau, khi anh ta ly hôn được với vợ. Chị khấp khởi mừng, mơ về một tương lai tràn ngập màu hồng.
Những lời ngọt ngào luôn có sức mạnh thôi miên. Chị giao cho người tình quản lý tài khoản của mình “để anh tiện giao dịch làm ăn, có tiền thì ngày vui của hai đứa mình càng nhanh đến gần”, anh ta hôn chị say đắm khi thủ thỉ như thế.
… Đã hai tuần trôi qua, chàng kỹ sư không về “nhà”. Chị sốt ruột điện thoại liên tục. Những ngày đầu, anh ta còn ngon ngọt: Anh đang dở dự án, sẽ mau về với em. Sau đó, điện thoại chỉ còn “tò tí te”. Chị không biết hỏi ai để tìm “chồng” mình, vì anh ta đâu cho chị làm quen với bạn bè, đồng nghiệp hay người thân với lý lẽ: “Anh muốn mọi người bất ngờ khi thấy anh lấy được người vợ trẻ xinh đẹp như em, sẽ khối kẻ ghen tỵ đấy”.
Nửa đêm, chị thao thức nhớ mong, tiếng gõ cửa dồn dập rồi một toán người xô cửa vào nhà, dẫn đầu là người đàn bà vẻ mặt đằng đằng sát khí. Chị ta xưng là vợ chàng kỹ sư. Họ đánh chửi chị và lấy đi tất cả đồ đạc giá trị trong nhà. Qụy xuống trong nỗi đau thân xác và sự nhục nhã cùng cực, tai chị ong ong tiếng cười khả ố của một kẻ trong toán đánh ghen: “Công nhận ông Toại (tên người tình của chị) cao tay, vớ con bé “được nước” quá. Bà phải khen chồng mình đó nha, vớ bẫm còn gì”. Hóa ra, chị bị vợ chồng tên Sở Khanh đội lốt “người tình ngọt ngào” lừa cả tình lẫn tiền.
Vẫn luôn dõi theo chị, biết tin, người chồng cục mịch đến đón chị về. Nhưng, chị còn mặt mũi nào để nhìn chồng, nhìn con, nhìn mẹ già vì chị mà nằm bán thân bất toại. Chị lại bỏ ra đi lần nữa sau hai đêm trở về ngôi nhà đã cưu mang mình từ ngày đầu bỡ ngỡ nơi đất khách. Chị khóc lặng bên giường nhìn chồng và con say ngủ, hận mình mù quáng không biết quý hạnh phúc đang có trong tay để “bỏ hình bắt bóng”.
Cả kiếp này, dù có làm gì, chị cũng không thể chuộc lỗi với chồng. Tự nhủ lòng mình như thế, chị cất những bước chân vô định hòa mình vào đêm đen.
[You must be registered and logged in to see this image.]